.
.
Biết rằng phận gái tơ tằm
Cao xanh có biết trăng rằm cũng ghen
Thuyền quyên cập bến tôi khen
Trâm đưa lên tóc cài then cuộc tình
.
Biết rằng một cái trúc xinh
Tơ hồng luồn chỉ bõ mình với ta
Đường khâu dích dắc bày ra
Kim trôn nửa miệng người ba tấc lòng
.
Ông trời có mấy sắc không
Mùa xuân mấy độ hoa hồng lú mê
Giai nhân chẳng mấy khi thề
Hồn còn không giữ lối về chẳng hay
.
Chiều nao ướt đẫm cơn say
Đầy con hồng hạc cúi ngay xuống đời
Thân cong tựa áng mây rơi
Tì bà gảy khúc chơi vơi bao lần
.
Cho nên mấy độ phù vân
Cho nên mấy độ xác thân thay mầu
Cười là cười cái vàng thau
Chê là chê cái dung nhan phi phàm
.
Thì thôi đời vẫn lam nham
Thì thôi con tạo vẫn làm cái xoay
Muốn nghỉ mà cứ loay hoay
Dừng chân trên bến lại toàn phù hoa
.
ĐHMy – Dortmund